Mạo Bài Đại Tướng Quân

Chương 1 : Chương 1

Người đăng: anh2online1102

.
Hoàng hôn như máu, một tòa cổ thành nguy nga sừng sững tại cuối sông, trên tường thành đứng đầy sĩ binh, từng lá lá cờ lớn sáng đẹp theo gió phất bay, phát âm liệp liệp. Ngoài thành tường, về phía xa là nhưng doanh trại lớn liên miên bất tuyệt, doanh trướng giống như thủy triều lên lên xuống xuống, từng đội đội hắc sắc thiết kỵ diệu vũ dương uy tại xung quanh doanh trướng, khí thế không kém so với một bên là tòa cổ thành có thành tường cao đại. Cuối giờ chiều, những tia sáng mờ nhạt đối với bên tiến công rất bất lợi, thế nên không khí tuy nhiên khẩn trương nhưng tạm thời chiến trận vẫn chưa diễn ra. Trên thành tường nguy nga, trừ những đội dày dặc binh sĩ, cón có một số vị tướng quân khôi giáp sáng loáng bảo vệ một ông lão đứng trên đầu thành, diêu diêu nhìn xuống doanh trướng phía dưới. Ông lão mặc một bộ đồ y bào đen rộng rãi, tay chắp sau lưng, dáng người gầy gò nhưng đem lại cho người ta cảm giác như nhất trụ kình thiên, như một tòa núi cao làm cho người ta vĩnh viễn vô pháp nhìn lên, nhất đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn rất phổ thông nhưng lưu xuất ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, như có thể chém đứt tất cả. “sao lại có thể vậy…gã béo đó vì sao không trúng kế….hắn căn bản không thể biết đó là một cái bẫy” một tướng quân mặt đầy lông mặc ngân sắc áo giáp, đứng bên cạnh ông lão, đột ngột đấm vào thành tường, mặt đầy bất cam. “gã béo đó quá ti bỉ, hắn chỉ tỉa mồi câu, nhưng không cắn câu…” lại một tướng quân trẻ tuổi gầy gò, vị tướng quân đó mắt hơi hơi hồng, trong đó chứa đựng một cổ thao thiên hỏa diễm. Nhất vị lại nhất vị tướng quân tố đối phương vô sỉ, song ông lão khí định thần nhàn, giống như ngọn núi, nguy nga bất động. Sau một lúc, chỉ nghe ông lão chầm chậm nói: “các ngươi vẫn còn là tướng quân của Đại Dận vương triều chứ?” Ông lão nói rất nhẹ, nhẹ như gió thoảng, thế nhưng chỉ một câu nói, khiến cho mọi người đều an tĩnh. “Tiêu Minh, ta nhớ ngươi khi đánh li quốc, từng mai phục quân đội lại Sông Ngọc Long ba ngày, đánh tan ba vạn nhân mã của đối phương?” lão già nhẹ nhàng nói. “Dạ…” vị tướng quân mặt đầy lông vòng tay nói, tuy vòng tay song trong đôi mắt không có một chút gì tự đắc, ngược lại có một chút xấu hổ. “Âm Dung, như ta nhớ không nhầm, ngươi là con cháu thế gia, mười lăm tuổi tham quân, tuy nhiên lúc đó ngươi mới có mười lăm tuổi, song ngươi đem theo một tiểu đội tương Đô thành Long Khánh của Đại Doanh triều trá khai, tạo nền tảng cho đại quân phá thành Long khánh” ông lão tương ánh mắt lên thân vị tướng quân trẻ tuổi. Vị tướng quân trẻ tuổi cũng vòng tay nói, nhưng biểu tình cũng giống như Tiêu Minh trước, đầy vẻ xấu hổ. “Tây Tú Hào, ngươi là người ta một tay nuôi lớn, ta nhớ được, tại bình nguyên Mã Hoa Vũ, ngươi từng dùng kế Phá Phủ Trầm Tru dùng một vạn người đánh tan mười vạn quân Đan An Quốc” “Hồ Tam…” Ông lão từng câu từng câu nhẹ nhàng nói, dáng vẻ như cấp con cháu mình giảng cố sự, chầm chậm kể, thế nhưng đám tướng lĩnh người người như bị trách phạt, đầy mặt xấu hổ. “các người đều là truyền kỳ, tuy rằng quá khứ, song từng triều từng đại danh tướng cũng chỉ đến vậy” ông lão chầm chậm nói: “thế nhưng các ngươi hiện tại đang sợ rồi” “Nguyên soái…” nghe lời ông lão, cả đám tướng lĩnh mặt hồng hết cả lên, đem theo một cổ lẫm liệt chiến ý. “các ngươi nói cho ta, các ngươi sợ cái gì? Sợ gã béo đó sao? Sợ gã gần như thua từng người các ngươi đó sao” ông lão nhếch môi cười nói. “chuẩn bị chiến thôi, hửng sáng là chính thức bắt đầu, Bàn Thạch Quan, thiên niên hùng quan, và còn các ngươi, gã béo đó công bất phá…..” ông lão chậm rãi nói, nhưng ánh mắt như điện khiến cho tâm mỗi người kiên định hẳn lên. Trong liên miên bất tuyệt đại trướng có một tòa doanh trướng không nổi bật, doanh trướng rất cũ, cũ đến mức thậm chí khiến cho người ta ngửi thấy một mùi hủy mốc, tại Đại Bí triều, chỉ có những tù nhân mới bị nhốt tại đây, song dù vậy, xuyên qua khe hở của doanh trướng nhìn vào, hiện ra một gã béo hiền hậu chân thật đang giở một tập chiến báo. Gã béo toàn thân mặc bộ khôi giáp vừa xấu vừa bẩn, nếu như không có ánh kim phát ra, sợ rằng không thể nhận ra đó là một bộ khải giáp. “may mắn ta dàn trận trước, nếu không hiện tại chắc bị cầm tù rồi” gã béo hiền hậu chân thật đột ngột cắn răng nghiến lợi nói. Sau đó gã béo tựa như nhớ ra điều gì, đột nhiên ngốc ngốc cười lên, đem chiến báo đặt tại một bên, tự nói một mình: “tuy nhiên…. Mười vạn đại quân, thua thiệt chút, đáng….” Sau đó chỉ thấy gã béo chuyển giọng, sau đó nói: ‘thiên niên cổ thành đã làm sao? Vì nhất khắc này ta đã tính kế hai năm, ngươi thua rồi … he he’’ Gã béo trầm ngâm một lúc, sau đó từ trong lòng lôi ra một khối kim sắc hổ phù, khối hổ phù trên mặt điêu khắc một người khổng lồ mặt mũi hung ác, tay cầm búa lớn. “sáng sớm công thành” Hổ phù trong tay gã béo tại ánh đèn dầu phát ra ánh kim quang mờ mờ, trên mặt hổ phù gã không lồ tựa như sống lại, hiển thị cực kỳ thần bí. Chiến hỏa thao thiên, một bên là cổ thành nguy nga, trên thành tường binh sĩ chia làm hai lớp, một lớp mặt trước liên tục ném xuống các thứ, đá, dầu sôi…có gì ném đó…mặt sau xạ xuất mạn thiên vũ tiễn, tiễn như mưa, đen đen khiến cho người ta cảm giác nhất chủng lạnh thấu xương, một bên. Còn bên kia là doanh trướng liên miên bất tuyệt, trước doanh trướng là dày dày dặc dặc binh sĩ hướng tới cổ thành xung phong, khí thế hùng dũng như sóng triều hung hung đập vào thành tường. Xe công thành, máy bắn đá, xe bay…Công thành thủ thành khí giới đầy đủ, hai bên đếu phấn đấu đem đối phương diệt sạch, một bên là thành tường kiên cố cộng với năm vạn đại quân, một bên là là hai mươi vạn quân đội. Về nhân số gã béo chiếm ưu thế, song tại thành trì kiên cố, điểm ưu thế đó gần như không có, có thể nói gã béo chiếm liệt thế, vì hắn chính đang đối mặt với một thành trì cả trăm năm nay không thể bị công phá. Dưới thành tường đã biến thành một phiến đỏ hồng, sàn sàn huyết dịch tụ lại thành suối nhỏ, chảy trên mặt đất lồi lồi lõm lõm, xác người, vô số xác người dưới thành tường trông như cát sỏi ở đâu cũng có thể thấy được. Không chỉ dưới thành tường, trên mặt thành cũng có người chết, hồng hồng huyết dịch theo khe hở tại thành tường chầm chậm chảy xuống. “Hoắc Thanh, nhất đại Thần Tướng….” xa xa nhìn lên người mà đứng ngạo nhiên, lão già thân mặc áo đen, gã béo miệng thì thầm nói. Gã béo nhìn lên Hoắc Thanh, đồng dạng Hoắc Thanh cũng nhìn gã béo. “ngươi muốn công phá tòa thiên cổ hùng quan sao” Hoắc Thanh điềm đạm nói, Bàn Thạch Quan thành tường kiên cố, cao không thể trèo, cộng thêm năm vạn đại quân phòng thủ , muốn công phá trước mặt cho dù có năm mươi vạn đại quân cũng không thể, còn muốn trước sau tấn công lại càng không thể, tòa Hùng quan này kẹp giữa 2 núi Tượng Tị Sơn và Tiêm Đỉnh Sơn, hai tòa núi nguy nga sừng sững, trực nhập trời mây, còn đường núi thì quanh co khúc khuỷu, chỉ cần lơ đễnh một chút là có khả năng rơi xuống vực thẳm. Quỷ Kiến Sầu, chính là miêu tả của người dân săn bắn sống dưới núi, từ đó có thể thấy, hai quả núi hiểm ác đến thế nào. Đương nhiên không phải là không thể thông qua, song là với nhân số rất ít, nếu như quân đội muốn thông qua, đó cơ bản là điều bất khả năng. Trừ phi mất vài tháng, thậm chí một năm mới có thể khiến cho 1 vạn quân đội thông qua đó, vài tháng, một năm…. Đến lúc đó, mọi thứ đều kết thúc…. Còn nói gì đến phá quan? Vọng nhìn Hoắc Thanh chỉ thấy một cái hắc ảnh, gã béo đột ngột thiển thiển cười nói: “lão hồ li, ta biết ngươi hiện tại nghĩ gì, lần này ngươi thất toán rồi, tại hai năm trước ngươi bức ta chạy như thỏ lần đó, ta tại đó lưu lại một vạn quân đội….” Gã béo tay nắm chặt hổ phù, mệnh lệnh phó tướng tăng cường công thành, một bên trên thành tường tuy nghi ngờ vì sao gã béo liều mạng tiến công, nhưng cũng phải liều mạng tử thủ, đến giờ bên gã béo thương vong lên đến con số kinh nhân. Trên chiến trường ma sát làm cho hai bên đều mắt hồng, song chiên cục trước đến giờ đều giằng co, cuối cùng… Một đợt âm thanh tê sát từ đằng sau Hổ Lao Quan truyền tới, tê sát thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như âm thanh dòng sông cuộn chảy, trên thành tường lúc này loạn lên… “đến rồi, Triệu Thương hạ lệnh cho ta, đem tất cả quân đội tiến công…” nhìn thấy cảnh đó, gã béo như con gà trống kiêu căng giơ mạnh hổ phù trong tay. Hắn sắp thắng rồi, đối diện là Thần Tướng, ngươi mà đánh bại hắn mười lần, nếu như thần kinh gã béo không đủ đại, sợ rằng đã không thể gượng nổi. Cuối cùng, gã béo cuối cùng có thể triệt để chiến thắng lão hồ li, hắn làm sao không mừng như điên? Gã béo lúc này có thể tưởng tượng ra biểu tình của Hoắc Thanh cùng một lũ tướng lĩnh từng truy đuổi hắn gà bay chó chạy…. Nhưng lúc này, đột ngột nhất trận “hô khiếu” thanh vang lên, gã béo nhíu mày vọng lên không, vọng nhìn một cái, mắt gã béo lập tức biến thành hai ngọn đèn pha. “con mẹ nó chứ…” vọng nhìn khối cự thạch, gã béo tay giơ hổ phù mắt trợn lưỡi cứng, máy bắn đá của Đại Dận triều có thế bắn xa cự ly khoảng năm trăm trượng, còn hắn đứng tại vị trí cách thành tường gần ngàn trượng…tuy nhiên tưởng tránh đã không kịp nữa, chỉ thấy gã béo giơ tay cử ngón giữa lên (biểu tượng sỉ nhục, móc lốp), miệng từ từ nhả ra vài từ… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang